Gửi em, người con gái anh yêu



Em à!

Anh biết rồi một ngày em sẽ rời bỏ anh, sẽ để anh lặng đau với chính mình, tự mình ấp ôm một mối tình tưởng chừng như bất diệt, biết thế nhưng nếu bảo anh buông tay em đi, anh lại không thể. Chỉ cần em bảo chia tay là đôi mắt anh đã ngấn lệ, con tim buốt rát, anh muốn quay cuồng và muốn chạy đến ngay bên em, trước em, anh sẽ nhìn thật sâu, thật lâu, thật kĩ chỉ để nói rằng “anh yêu em…”, thế thôi! 

Anh biết đôi khi anh thật hèn nhát, yêu đuối khi cứ van lơn tình yêu để níu kéo em ở bên mình, nhưng trái tim anh cứ thôi thúc anh làm thế đó, không em, tim anh như ngừng đập, mọi thứ bỗng nhạt thếch thì làm sao anh rời bỏ em được.


Nếu em quay đi để đến bên người ta, người đàn ông mà em đã và mãi tin yêu nhất suốt đời này, có lẽ anh chỉ có thể lặng im, gượng cười để chúc phúc, anh chỉ có thể thế thôi em à. Sẽ đau lắm khi nhìn người mình yêu thương nhất bên vòng tay một ai khác, nhưng có lẽ anh chẳng đủ sức để giữ em cho riêng mình dù anh có yêu em thiết tha hay da diết đến nhường nào. Anh sẽ cầu mong em hạnh phúc, sẽ nghĩ về em trong tiềm thức mình đã giữ gìn, sẽ nén yêu thương lại thật chặt, sẽ cố lãng quên để có thể sống bình lặng mà không làm em phải nao lòng, xót xa…

Em là của người ta, bây giờ là thế đó, kể cả sau này, nhưng tận sâu trái tim anh, em vẫn là người phụ nữ anh yêu. Phải chi anh là người đến trước người ta em nhỉ? Điều chẳng bao giờ có thể, nhiều người, kể cả em đã bảo anh yêu đương quá ư mụ mị nhưng anh chẳng biết mình phải làm gì bây giờ. Anh yêu em đến nỗi đôi khi anh chỉ nghĩ đơn thuần rằng chỉ cần lúc bên anh, em chỉ yêu anh, chỉ nghĩ về anh, đừng nhắc, đừng khơi gợi gì đến người ta thôi đã là đủ rồi, nhưng thực tế chưa bao giờ anh được điều đó.


Và bây giờ mình vẫn là một đôi tình nhân, yêu đương thầm lặng, nhớ mong kín kẽ, nhưng tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ vơi hay nông cạn cả. Anh chấp nhận mình là cái bóng phía sau em, là người sẽ yêu em trong bóng tối, với những buổi hẹn hò chớp nhoáng, xâu xé cùng thời gian, nhưng anh vẫn hạnh phúc với mối tình này em à.

Anh bảo rằng em sẽ là người tình cuối của đời anh, vì hầu như tất cả yêu thương, và con tim anh đã trao về em mất rồi, sẽ là thiệt thòi, bất công lắm nếu anh đến với người sau, nên anh không muốn kiếm tìm hay yêu thêm một ai nữa. Bao nhiêu đây đã đủ rồi cho anh, yêu thương ngọt ngào, biển hẹn non thề, lời yêu tiếng nhớ với bao ngôn từ có cánh anh đã gửi về em, nên anh không tin anh còn có thể thêm một lần như thế trước một người con gái nữa, không thể đâu em!

Anh viết thế này, em đọc chắc sẽ buồn… anh xin lỗi!

Anh yêu em thế này, chắc em sẽ xót… nhưng ai bảo anh yêu em mà chi.

Anh lại nghĩ ngợi mông lung, lại như kẻ yêu trong niềm đau, anh lại làm em đau và rưng rức… tại tình mình ngược lối, ngược lề nên đành chịu thôi em, và ai bảo anh là kẻ đến sau.
Em à, càng viết, anh lại càng nghĩ, và anh lại càng nhớ em…

Bây giờ…

Anh đang nhớ em, em biết không!

Này, yêu em cũng được lắm nhé


Không đảm bảo yêu em sẽ thật hoàn hảo, nhưng em chắc chắn rằng sẽ rất thú vị. Em luôn khiến mọi thứ xung quanh anh trở nên mới mẻ, không đeo mặt nạ ngụy trang mà đa dạng theo cách của riêng em.
Em chẳng dám khẳng định em là một cô gái cá tính, nổi trội, bởi vì em không phải hot girl, càng không phải một cô nàng thuộc tuýp nhân vật nữ chính trên phim truyền hình. Nhưng em dám khẳng định bản ngã của riêng em là duy nhất, và em độc lập không bắt chước, không đeo mặt nạ để sống, em nổi bật vì chính con người em, chứ chẳng phải ai khác.
Yêu em được lắm nhé, em không phải là một cô gái ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng em chịu bỏ thời gian để nghiên cứu sở thích của anh, nấu những món anh thích ăn và ngồi sẵn đợi anh về.
Không dịu dàng khéo léo, nhưng em biết học hỏi mọi thứ để không biến thành một cô nàng ngốc nghếch, hậu đậu. Em biết cách khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh, và có thể biến thành tri âm “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” của anh bất cứ lúc nào.

Em không dám nói mình là một cô gái thông minh thay vì vẻ ngoài xinh đẹp. Từ ngoại hình lẫn tư duy và tính cách chỉ ở mức bình thường, nghĩa là chẳng có gì được coi là nổi trội so với những cô gái xinh đẹp đến khiến người khác phải giật mình hay là những cô gái sắc sảo, nhạy bén khiến người ta phải nể phục. Em cũng chẳng dám nhận mình lương thiện, đơn thuần, bởi vì em không hoàn toàn được như thế…


Nhưng em biết bản thân mình còn thiếu sót chỗ nào, để từ từ hoàn thiện cho tốt hơn. Em biết điều con trai cần ở một cô gái bên cạnh mình là gì để có thể khiến anh yên tâm hoặc tự hào khoe với bạn bè chiến hữu xung quanh, cũng biết làm gia đình anh hài lòng, và trái tim anh lúc nào cũng ấm áp.
Yêu em được lắm nhé, em sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua. Em có thể không căn vặn anh về những mối tình cũ hay những cái tên lạ lẫm đã tồn tại trong danh bạ của anh trước khi em gặp anh. Nhưng chỉ là những cái tên có từ trước thôi, sau khi yêu em rồi, đừng lưu thêm bất cứ cái tên nào như thế nữa.

Em biết cách làm cho mọi vệ tinh xung quanh anh tự động biến mất. Không phải bằng mấy trò đánh ghen thường tình, cũng chẳng phải dùng cách thức kém cỏi mà người ta vẫn hay thấy ngoài đường, trên báo. Em chỉ cho họ thấy rằng, bản thân họ chẳng thua kém em, nhưng tình yêu của họ thua kém em, và tình yêu anh dành cho em là sự thật.

Yêu em cũng được lắm nhé, có điều gì là em không biết làm? Có thể làm no cái dạ dày của anh suốt ngày, tự giải quyết vấn đề của mình mà chẳng cần ngày ngày bám theo ỉ ôi than vãn với anh, anh sẽ chẳng bao giờ phải lo chuyện phải thề thốt hứa hẹn này kia với em bởi vì em vốn dĩ chẳng quá tin tưởng vào chuyện hứa hẹn.

Không đảm bảo yêu đương với em sẽ thật hoàn hảo, nhưng em chắc chắn rằng sẽ rất thú vị. Em luôn khiến mọi thứ xung quanh anh trở nên mới mẻ, không đeo mặt nạ ngụy trang mà đa dạng theo cách của riêng em.

Bởi vì em không giống những cô gái khác, bởi vì em có thể tự tin khiến người mình yêu hạnh phúc chứ chẳng đòi hỏi từ một phía là anh.

Có thể khi em nói điều này anh sẽ cười, cũng có thể nhíu mày nhăn trán hoặc thở dài thườn thượt, nhưng chính là em nói thật lòng mình.

Em đang cưa anh đấy, anh thấy sao? Rõ ràng yêu em cũng được đấy chứ?

Anh à, hôm nay em khóc nhé!

Liệu câu xin lỗi của em có cứu vãn được tình cảm của chúng ta không? Cho dù em không hoàn toàn sai nhưng em vẫn xin lỗi anh, khi yêu rồi em sẽ không coi trọng lòng tự trọng của mình nữa em sẽ đánh đổi nó để giành lại người đàn ông của đời em.

Anh à, hôm nay em khóc nhé!

Hơn 1 năm mình quen và yêu nhau rồi anh nhỉ? Em nhớ cái ngày vừa quen nhau lúc nào anh cũng làm em cười ngoác miệng, em suốt ngày ti toe chọc anh xong lại được nũng nịu bên anh, em thích được nghe anh nói chuyện, e thích được nghe anh hát, cái giọng sao mà nhẹ nhàng mà ấm áp thế.



Em nhớ cái hôm đầu tiên chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cafe, em cố tình ăn mặc lôi thôi, chân thì đi đôi dép của mẹ thế mà anh nhìn em rồi bảo: nhìn em xinh hơn trong ảnh đấy. Không biết anh khen thật hay khen đểu mà làm e ngại chả dám nhìn anh chỉ gãi đầu rồi nhìn qua ô cửa ngó người đi lại dưới lòng đường. Cái hôm đấy về em kể lại cho con bạn dở hơi nghe mà nó cười ầm lên vì hình ảnh của em với đôi dép của mẹ, dù nó cười em nhưng nó vẫn cho em lời động viên: nếu lần sau anh í vẫn hẹn mày đi chơi thì chứng tỏ a í vẫn có cảm tình với mày, và không coi trọng vẻ bề ngoài của mày. Và lần sau gặp anh ấy thì makeup và điệu đà 1 tí đi.

Cứ như thế anh vẫn hẹn em đi chơi và đưa em đi gặp bạn bè của anh. Mỗi lần gặp người lạ em chỉ muốn nép mình vào đằng sau anh vì em sợ, em ngại. Mỗi lần về là anh lại nhắc em phải nói chuyện nhiều hơn, em ít nói quá, em cũng chỉ cười và bảo tại em chưa quen.
Chúng ta đưa đón nhau lượn lờ đường phố, nói chuỵên và kể cho nhau nghe những câu chuyện về thời kì trước khi chúng ta gặp nhau. Cho đến 1 hôm anh dừng lại cái cầu rẽ vào nhà em, may còn buổi tối không em chẳng biết chui vào đâu vì e ngại (có người “cưỡng hôn” em). Thi thoảng đi qua cây cầu ấy anh vẫn trêu em đó là cây cầu tình yêu.

Quãng thời gian đấy em thấy vui lắm anh à, chưa thật sự yêu nhưng có anh hợp với gu của em, chém gió, làm thơ các kiểu làm em ngẩn ngơ với vần thơ của anh suốt ngày. Cứ như thế em yêu anh lúc nào không biết nữa.

Em nhớ valentine năm ngoái, lần đầu tiên em được tặng quà và nhận quà vào lễ tình yêu, bối rối ngại ngùng nhưng em hạnh phúc lắm anh ạ. Tối hôm í e nằm và ngắm món quà của anh, con gấu hình cảnh sát (nhìn sao nó giống anh thế chứ, hay tại em đang yêu nên tưởng tượng vậy anh nhỉ) với hộp chocolate đơn giản thôi nhưng e thích, em còn chụp ảnh quà của anh gửi cho lũ bạn mà bọn nó gato em lắm đấy.

Em tưởng chừng không có ai hạnh phúc bằng em vì có người yêu tâm lí, nhẹ nhàng. Có lúc em còn bảo anh: mình cứ như thế này thì chắc không bao giờ cãi nhau và chia tay đâu anh nhỉ? Nhưng cuộc sống không lường trước được điều gì và hôm nay anh và em không còn thuộc về nhau.


Anh à! Anh biết không? Em thích được anh mắng yêu, được anh vỗ về, đôi khi đi đâu ngồi sau xe anh lại kéo em ngồi sát vào anh bắt em vòng tay ôm anh từ phía sau, em ương bướng không chịu anh mắng bảo: ngồi sát vào và ôm anh đi không rơi lúc nào anh không biết đâu đấy. Cái cảm giác ôm người yêu thích thật anh nhỉ, nhưng cái tính bướng thi thoảng em lại ngồi dịch ra đút tay vào túi áo của mình không thèm ôm anh nữa. Em chưa bao giờ chủ động ôm anh hay kiễng chân lên hôn nhẹ bờ môi anh, em chưa bao giờ không thôi cựa quậy trong vòng tay của anh.

Đến hôm nay chúng ta chia tay, chính em là người đề nghị chia tay nhưng thật sự em không thể quên được anh – người em yêu à. Toàn những lý do vớ vẩn mà em nêu ra làm anh mệt mỏi, làm anh khó chịu, nào là áp lực công việc nào là áp lực do em gây ra cho anh và anh đã đồng ý chia tay. Em tưởng sẽ quên được anh, em cố gắng nói chuyện thân thiết với những người đàn ông khác để quên anh nhưng vô ích anh à. Cho dù họ đẹp trai, ga lăng, nói chuyện yêu thương tình cảm nhưng em chủ thấy sến súa.

Em nhớ anh, em không quên được anh em gọi điện nhắn tin yêu cầu anh là người yêu mới của em. Anh cho em 1 tràng tơi bời vì cái tội hay nghĩ linh tinh, tự quyết. Em cứ tưởng xong trận đấy chúng ta lại yêu nhau như ngày đầu nhưng thực sự cũng do em. Cái ngày bà anh mất em không an ủi, chia buồn cùng anh mà còn đi sinh sự với anh, cuối cùng anh cho em 1 câu xanh rờn: “Em đừng gặp anh nữa”. Em sụp đổ rồi anh à, em không thể chấp nhận được, em không biết bao lâu để quên được anh đây? Chàng trai người mà đã từng yêu em à.

Liệu câu xin lỗi của em có cứu vãn được tình cảm của chúng ta không? Cho dù em không hoàn toàn sai nhưng em vẫn xin lỗi anh, khi yêu rồi em sẽ không coi trọng lòng tự trọng của mình nữa em sẽ đánh đổi nó để giành lại người đàn ông của đời em.

Anh à, hôm nay em khóc nhé! Ngày mai nắng lên em sẽ vẫn đi tìm anh và muốn được 1 lần nữa khóc trong vòng tay của anh. Em không muốn mình lại đâm đầu vào những cuốn tiểu thuyết dày cộm như cái hồi anh chưa từng bước vào cuộc đời em đâu, em không muốn lại thức khuya nữa đâu. Đừng vội nắm bàn tay khác anh nhé. Hãy cố đợi em, em sẽ đi tìm anh như cái ngày anh tìm em. Để 1 lần em được ôm anh và nói câu: “Em yêu anh!” và được nghe anh nói: Ngoan đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi.

Bao giờ lòng mới bình yên?


Đã qua hai tháng rồi, từ ngày anh cất bước rời xa em.
Khi yêu nồng cháy bao nhiêu, khi quay lưng lại hững hờ lạnh nhạt bấy nhiêu.
Em thật ko hiểu, con người ta có thể dễ dàng yêu và dễ dàng quên đến như vậy hay sao.
Hai tháng trôi qua, nỗi nhớ trong em chưa hề nguôi ngoai, nước mắt em vẫn rơi khi nhớ về kỷ niệm của đôi mình.

Thật nhiều, thật đẹp, nhưng.... càng nhiều, càng đẹp thì lại càng đau anh à.
Ngày ngày lặng lẽ vào face của anh, nhìn anh vui vẻ mà lòng em quặn thắt.
Ai bảo: chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng sẽ mỉm cười.



Em... em ko bao dung, ko đủ rộng lượng đến thế đâu.

Nhìn anh hạnh phúc bên người con gái khác. nhìn những yêu thương mà ngày xưa anh trao cho em bây giờ là danh cho người khác, trái tim như nghẹn lại, và nước mắt ko thể ko rơi.
Em yêu anh biết bao, vì anh làm biết bao điều nhưng... anh đã chẳng trân trọng những tình cảm đó.
Em là 1 cô gái cô đơn giữa lòng thành phố này. em chỉ có anh vừa là bạn, vừa là người yêu và cũng vừa là người thân. em... ko còn ai nữa. nên em đã xem anh như là tất cả. em trân trọng, em nâng niu, nhưng... sao lại nỡ lừa dối em như vậy.

Em đã cố gắng đứng lên để bước đi nhưng... mà sao khó khăn quá anh à.

Hai tháng qua, ngày cố gắng gượng mỉm cười để đến chỗ làm. đêm về mình em lặng lẽ về căn nhà trọ vắng tênh, lạnh lẽo. em... như kẻ vô hồn.
Anh đến cho em yêu thương rồi anh lại mang yêu thương đi mất. ko chỉ là những yêu thương mà cả trái tim, cả linh hồn của người con gái.

em... với nỗi nhớ thương cứ cào xé trái tim mình.

nhớ... nhớ anh đến nghẹn lòng

còn anh...anh đang vui vẻ tay trong tay cùng người con gái khác.

đôi khi em chẳng hiểu được, em đã làm sai điều gì mà anh nỡ bỏ em đi

anh đi chỉ một lý do mà bao kẻ chia tay hay dùng nó để biện hộ: mình ko hợp.

là anh theo đuổi, là anh nói yêu em, là anh hứa chăm sóc em suốt cả cuộc đời và rồi cũng là anh nói... mình ko hợp.

thật mỉa mai quá phải ko anh.

giờ em đang sống trong mỏi mòn cùng với ký ức về anh.

nhớ, thương, và đau nhiều lắm

anh ơi, biết bao giờ lòng em lại được bình yên

....